Bất đồng có thể nảy sinh giữa bố mẹ và con cái từ khi gia đình bạn có một đứa bé ra đời. Làm sao để không phiền lòng nhau? Làm sao để bạn vừa có thể chăm sóc con theo ý mình, vừa không khiến cha mẹ buồn lòng?

Tôi nhớ ngày đầu tiên khi tôi mang con trai 8 tháng tuổi của mình về nhà, chúng tôi không phải chuyên gia về giấc ngủ, nên tôi và chồng mình đã gần như không thế ngủ được trong đêm đầu tiên. Chúng tôi mò mẫm trong bóng tối chỉ để cố gắng giúp con trai có giấc ngủ ngon. Tôi còn nhớ lúc ấy là 3 giờ sáng, con trai tôi khóc không ngừng. Vì thế, tôi hỏi chồng mình khi nào mình có thể gọi bố mẹ dậy giúp đỡ được. Tôi cần ông bà giúp đỡ vì tôi nghĩ họ có kinh nghiệm và có thể hỗ trợ. Nhưng điều đó không xảy ra mà còn có phần “thách thức”. Ông bà của con trai tôi không có cùng quan điểm và suy nghĩ với chúng tôi về việc nuôi dưỡng một đứa bé.
Từ lúc con trai ra đời, tôi lúc nào cũng nuông chiều nó, tất cả mọi người đều nuông chiều nó. Mà bạn biết đấy, tất cả chúng ta đều làm những điều mình cho là tốt nhất dù đôi lúc ta cũng không xác định được rõ ràng đâu mới là điều tốt nhất nữa.
Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi khó chịu với ông bà. Khi ấy, con trai tôi không chịu ngủ ở đâu cả, ngoại trừ nằm trên người tôi. Bà nội bảo: “Thật tuyệt khi thằng bé ngủ trên người con!”. Tôi rất thích con trai ngủ trên người mình, nhưng tôi không thường xuyên làm như thế. Khi tôi xuất hiện triệu chứng mất ngủ, tôi nhận ra là “điều tuyệt vời” này tôi không có nhiều khả năng để làm cho con nữa. Những thật khổ tâm là trai tôi chỉ thích được tôi ôm khi ngủ và không chịu ngủ trong cũi của mình. Với tình yêu của một người mẹ, tôi đã trở thành một “bà mẹ mới”, sẵn sàng làm tất cả vì con mình, kể cả việc để thằng bé ngủ trên người mình hàng giờ.
Khoảng 6 tháng sau, vợ chồng tôi cảm thấy quá sức. Ở thời điểm đó, thằng bé luôn được ru ngủ trên người tôi hoặc chồng tôi, hoặc ngủ trên giường của chúng tôi. Không ai trong chúng tôi được ngủ tròn giấc cả. Tôi nhớ chính xác thời điểm đó tôi đã phải nghĩ đến việc uống thuốc để hỗ trợ giấc ngủ của mình. Khi tôi đặt con trai xuống để nghỉ ngơi một chốc, nhưng chỉ vài giây sau thì thằng bé khóc òa lên. Lúc đó ông bà đang ở nhà tôi và ông bà rất khó chịu về điều đó. Ông bà cho rằng, không có đứa cháu trai nào của ông bà khóc nhiều như vậy.
Điều này cho thấy rõ ràng là ông bà không đồng ý với cách chúng tôi chăm con. Họ luôn than phiền việc chúng tôi không biết chăm con. Thật buồn vì 6 tháng qua, chúng tôi luôn cố gắng làm tốt tất cả mọi thứ. Chúng tôi đã thay đổi cách làm, cố gắng thử nhiều cách khác nhau để có thể nghỉ ngơi và ông bà không đồng tình.
Sau một thời gian dài căng thẳng, vợ chồng tôi nhận thấy rất khó để phải giải thích và biện minh cho những quyết định của chúng tôi với cha mẹ. Vì vậy, chúng tôi đã thảo luận với nhau và đưa ra những hướng đối phó với vấn đề này:
Tinh thần đồng đội: Vợ chồng tôi sẽ cố gắng bảo vệ ý kiến của nhau mỗi khi “đương đầu” với ý kiến của bố mẹ.
Tôn trọng những lời khuyên không mong muốn: Tôi luôn luôn cố gắng để ông bà hiểu rằng chúng tôi đánh giá cao lời khuyên của họ và hiểu được nguyên do vì sao họ muốn như vậy. Mặc dù lặng lẽ không làm theo và tôi biết ông bà buồn nhưng tôi không thể làm khác hơn.
Bình tĩnh: Mỗi khi chúng tôi nhận được những ý kiến của ông bà về việc chăm sóc con trai, chúng tôi sẽ cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Tôi nghĩ điều này sẽ giúp chúng tôi kiên nhẫn hơn, bởi vì con tôi rồi sẽ lớn khôn.
Hãy biết điều gì là quan trọng: Cho đến cuối cùng thì hạnh phúc gia đình nhỏ là điều đáng giá nhất. Chúng tôi tự nhủ rằng con trai mình sẽ luôn được ưu tiên và chúng tôi sẽ vẫn làm những thứ tốt nhất cho con.
Vợ chồng tôi đã tiếp tục gặp phải khó khăn đối với ông bà trong việc chăm con sau đó, nhưng tôi nghĩ nó cũng không có gì là quá nghiêm trọng. Bạn thương con còn ông bà nào cũng thương cháu, vì thế hãy dung hòa mọi thứ.
Còn bạn thì sao? Cùng nhau chia sẻ nhé!
Thu Thu
0 comments :
Đăng nhận xét